Chuyển đến nội dung chính

Review Mickey7 của Edward Ashton

 

🌕🌕🌕🌕🌕🌕🌖🌑🌑🌑

6.75/10

TL;DR

The S̵u̵i̵t̵e̵ ̵L̵i̵f̵e̵ Six Wakes of Zack and Cody.

GIỚI THIỆU CHUNG

Mickey7 là một cuốn Techno-thriller do Edward Ashton, vừa mới ra mắt tháng trước. Năm 2020, khi hãy còn chỉ là một bản thảo, Mickey7 đã được Warner Bros mua bản quyền chuyển thể thành phim. Thế rồi vào cuối năm 2021, khi vẫn chưa được xuất bản, bản thảo của Mickey7 đã được chuyển cho Bong Joon-ho (đạo diễn Parasite) đọc, và theo lời đồn thì thanh niên thấy ấn tượng với nó đến mức đã gật đầu chấp nhận làm đạo diễn kiêm biên kịch cho bản chuyển thể của tác phẩm.

Về bản thân nội dung thì truyện lấy bối cảnh là một tương lai xa, khi loài người đã phát triển được công nghệ đủ tân tiến để thành lập các khu thuộc địa tại những thái dương hệ xa xôi. Tuy nhiên, thành lập khu định cư trên một hành tinh xa lạ không bao giờ là đơn giản hết, đặc biệt trong giai đoạn đầu, khi những nhóm người định cư hãy còn rất eo hẹp cả về nguồn nhân lực, tài nguyên, lẫn kiến thức về chốn mình hạ cánh xuống.

Nhưng may mắn thay, nhờ sự phát triển vượt bậc của công nghệ nhân bản vô tính, công nghệ sao lưu dữ liệu não, và công nghệ in 3D, nhân loại đã nghĩ ra một giải pháp để giúp giảm thiểu rủi ro cho quá trình khai phá ngôi nhà mới của mình. Một thành viên trong đoàn định cư sẽ được phân làm Tốt Thí, được copy dữ liệu não và ADN và lưu vào máy chủ của tàu định cư. Cứ khi nào có một nhiệm vụ quá nguy hiểm, hoặc khi đoàn định cư cần thử nghiệm thứ gì, thanh niên Tốt Thí sẽ phải đứng ra cáng đáng. Nếu chẳng may hy sinh trong quá trình làm nhiệm vụ, đồng chí đấy sẽ có thể được tái sinh trong một cơ thể vô tính mới, với mọi ký ức (tính đến thời điểm upload dữ liệu não cuối cùng) còn nguyên vẹn. Về cơ bản, Tốt Thí là một thành viên có thể đầu thai mỗi khi chết, và chính vì thế nên tối ngày toàn bị phân vào những nhiệm vụ lành ít dữ nhiều.

Mickey Barnes là một người như thế. Thanh niên là Tốt Thí của một khu định cư nhỏ trên Niflheim, một hành tinh băng giá. Kể từ lúc rời hành tinh quê nhà đến nay, thanh niên đã 6 lần về chầu ông vải, và hiện đang sống kiếp đời thứ 7. Thế rồi trong một lần ra ngoài khảo sát địa bàn, Mickey bị rơi xuống một cái vực sâu, không cách nào leo lên được. Vì khu vực này là lãnh địa của một chủng loài ngoài hành tinh hung dữ, thế nên không ai dám liều mạng xuống lôi Mickey lên cả. Rốt cuộc, Mickey bị bỏ lại ở đó, và ai nấy đều nghĩ thanh niên không sớm thì muộn cũng sẽ bỏ mạng.

Nhưng kỳ diệu thay, bất chấp bị bỏ mặc dưới đấy giữa cái lạnh chết người, thậm chí còn bất chấp đụng độ đám ngoài hành tinh, Mickey không chết. Thanh niên xoay xở mò về được khu định cư, người ngợm về cơ bản không sứt sẹo tí gì.

Nhưng khốn nạn cho thanh niên, một bản sao mới của Mickey đã xuất xưởng.

Vì nhân bản bản thân là một tội ác tày trời, hai thanh niên Mickey (Mickey7 và Mickey8) giờ phải tìm cách giấu biến sự tình. Nếu bị phát hiện, một trong số bọn họ sẽ tức thì bị ném vào nhà máy tái chế để thu hồi protein, và chẳng ai biết Mickey nào sẽ chịu kiếp đó hết.

Và nhè lúc ấy, bản thân khu định cư cũng bắt đầu có những vấn đề riêng. Niflheim có khí hậu quá khắc nghiệt, khiến cây trồng cứ dặt dẹo mãi, và nguồn thực phẩm của khu định cư đang ở mức đáng báo động. Thêm vào đó, kể từ hồi Mickey7 trở về đến nay, chủng loài ngoài hành tinh bản địa kia ngày càng thêm tò mò về những người hàng xóm từ trên trời rơi xuống theo đúng nghĩa đen của mình. Trong một tình cảnh họa vô đơn chí như vậy, liệu Mickey7 có xoay xở giữ nổi mạng không đây?

MẠCH TRUYỆN/VĂN PHONG

Mickey7 về cơ bản có 3 mạch truyện. Mạch đầu tiên xoay quanh cái chủng loài ngoài hành tinh tại Niflheim cũng như xung đột của nó với nhóm người định cư; mạch thứ hai là về cuộc đời của Mickey7 tại khu định cư sau cái thảm họa kia, cũng như việc thanh niên cùng với Mickey8 tìm cách ém nhẹm chuyện mình giờ có tận hai thằng Mickey chạy loăng quăng chứ không phải một; mạch cuối cùng là những hồi ức của Mickey7 về quãng thời gian còn sống ở thế giới quê nhà, cũng như những lần thanh niên phải chết trên đường đến đây. Ba mạch này có một số chênh lệch về trọng tâm, thời lượng, độ đầu tư, nhưng nhìn chung khá giống nhau ở một điểm thế này:

Chúng nó Disney vl 🐧.

Dẫu rằng chẳng PG-13 gì, mấy mạch truyện của Mickey7 vẫn khoác trên mình một phong thái rất giống những cái phim mà nhà thằng Chuột tự sản xuất, sau đó đem chiếu trên Kênh Disney. Anh em còn nhớ mấy phim nhựa kiểu Twitches, Minutemen, Wendy Wu: Homecoming Warrior, hay mấy cái series dài tập như That So Raven, Wizards of Waverly Place, với The Suite Life of Zack & Cody không? Nếu anh em không nhớ, cái quyển này sẽ gợi cho anh em nhớ lại chúng nó, bởi vì nó có cùng một cái kiểu “vanilla” như thế.

Cụ thể hơn, cái giống đầu tiên của Mickey7 với mấy cái phim Disney là cách nó xây dựng xung đột và kịch tính. Xung đột của cả 3 mạch truyện Mickey7 đã nêu ra trên lý thuyết thì nghe rất ngon lành, nhưng cái cách nó trình bày thì lại có phần hụt hơi, nếu không muốn nói là nhạt. Nó chủ yếu toàn bảo với người đọc rằng, “Đây là nguy hiểm nhé, đoạn này căng lắm đấy, sợ đi, sợ đi!” nhưng chẳng mấy khi nó thực sự xây dựng khung cảnh xung quanh cho tương xứng, chẳng mấy khi thực sự đưa ra bằng chứng để cho người đọc cảm thấy đúng là cái tình thế này ngàn cân treo sợi tóc thật.

Ví dụ như ở đoạn đầu, lúc Mickey rơi xuống cái khe núi, mọi chuyện cứ diễn ra theo một kiểu bình bình. Thanh niên không thực sự gặp gì quá khó khăn, không sứt sẹo què quặt gì hết, không có diễn tiến nội tâm gì bi đát ngoài chút cay cú và bực bội để mình phải lo sợ. Bản thân cái khe và các yếu tố môi trường, cách các nhân vật khác phản ứng cũng khá hời hợt, và xuề xòa, với chỉ một người duy nhất là gợi ra một tí cảm xúc gấp rút, mặc dù cái phần “tí” đấy nó nhỏ không khác gì cái mác của mình cả. Đoạn liền sau nó, khi đụng mặt con quái ngoài hành tinh, mọi thứ nghe mùi đáng sợ hơn, nhưng cũng lại một lần nữa, nó không bứt hẳn lên được, chỉ đơn thuần là kiễng ngón chân rướn được cao hơn trong cùng một cái khung bình bình như cũ.

Và đây chẳng phải là trường hợp cá biệt gì. Kiểu đưa đẩy hụt hơi ấy cứ lặp đi lặp trong suốt tất cả các xung đột cả nhỏ lẫn to của tác phẩm, chẳng mấy khi thực sự tạo được kịch tính đích thực. Có đôi chỗ nó đến khá sát được cái ngưỡng ấy, và thậm chí ở một đoạn mình tin còn có thể coi là chạm được vào cái vạch giới hạn rồi, nhưng rốt cuộc đều bị cái sự dễ đoán của cốt phá thối và làm cho không vươn quá cái tầm đó được.

Và tiện nhắc đến cái chuyện cốt phá thối, cách cái quyển này sắp xếp bản thân cũng là một pha tự hủy đối với chính sự kịch tính trong xung đột của nó. Đọc Mickey7 mà có cảm giác như đang chơi Super Smash Bros vậy, vì một lý do khó hiểu nào đó, ông tác giả cứ để các phần tung cước sút bôm bốp vào mồm nhau.

Trước khi nói tiếp, cần mở ngoặc một chút như sau. Thường thì trong các bài review, mình không hay spoil truyện, toàn chờ đến lúc bàn sâu mới spoil sau. Tuy nhiên, vì bản thân cái truyện đã làm một cách rất xuất sắc việc spoil bản thân, phần bên dưới mình sẽ điểm lại trình tự câu chuyện diễn ra. Sẽ không có spoiler nào chi tiết, nhưng anh em sẽ vẫn hình dung được đại khái câu chuyện chảy trôi từ đầu tới cuối ra sao. Ai không muốn bị spoil thì có thể nhảy cóc đến chỗ có chữ *HẾT SPOILER* nhé.

Ok, giờ bắt đầu spoil này

Quay lại ví dụ rơi xuống khe vực của Mickey, đây là cái phân cảnh đầu tiên trong cả quyển truyện dày gần 300 trang. Vì phần giới thiệu sơ lược đã nói toạc ra vụ Mickey7 và Mickey8 sống chung, thế nên lẽ đương nhiên ai cũng biết chẳng có cái nguy hiểm nào trong này là “thật” nữa cả. Mickey7 mà chết thì móc đâu ra 299 trang còn lại?

Thế rồi sau khi mở ra với một cái nguy hiểm giả tạo đến thế, tác giả tự nhiên lại quay ngược về quá khứ, và cho thấy cuộc đời hồi trước của Mickey. Vì ta biết nó nay là thằng thứ 7, và cả đoàn đã đến được hành tinh này an toàn, và các nhân vật từng có trên tàu đều có ở khu định cư, thế nên các phân cảnh kịch tính của mạch truyện đấy cũng đi tong nốt.

Cái mạch bọn quái đến quấy thì có nhiều bí ấn với kịch tính nhất, và quả có một phen khá bất ngờ thật, nhưng đến khoảng giữa thì tự nhiên cả cái mạch này bị tạm dừng, và hồi kết của nó vứt tít xuống đằng cuối, thế nên trong toàn bộ phần ở giữa, thằng Mickey coi như có kim bài miễn tử rồi, vì kiểu gì chẳng có ít nhất là một trong hai thằng lết đến cuối đánh trùm? Và vì tên tác phẩm là Mickey7, kể hoàn toàn qua ngôi thứ nhất, với người dẫn là Mickey7, anh em đoán thử xem thằng nào sẽ sống đến phút chót? Bản thân cái chốt cũng bị rải một số manh mối gài từ trước khá dễ đoán, ngay trong giai đoạn kim bài vẫn còn hiệu nghiệm, thế nên lúc cái kết đến thì cũng đã đoán được ra sự tình là kiểu gì rồi.

Khó chịu nhất là càng đọc sâu vào cái quyển này, mình càng nhận thấy gần như mọi thứ đều có thể được sửa chữa với một số sự đảo chỗ rất đơn giản. Ông tác giả chỉ cần để mọi thứ diễn ra theo đúng trình tự thời gian, mở truyện ra từ lúc Mickey còn chưa xung phong làm Tốt Thí, sau đó cứ tuần tự tiến cho đến kết. Phần nội dung giới thiệu thì đừng có đả động gì đến chuyện thằng này 7 hay 8 gì cả, chỉ cần giới thiệu chung chung rằng tác phẩm xoay quanh một thằng tên Mickey có cheat bất tử, nhưng cái cheat của nó đi kèm với một cái giá rất đau đớn, và cái giá đó cụ thể ra sao thì đọc sẽ rõ, thì sẽ xong luôn. Giờ ta chẳng biết thằng Mickey này sẽ chết lúc nào, phiên bản nào của nó sẽ sống đến cuối truyện, phiên bản nào của nó sẽ chết giữa chừng. Thậm chí, quả Mickey7 với Mickey8 sẽ trở thành một pha bẻ lái hết sức bất ngờ, và mọi thứ đám này làm sẽ đều trở nên kịch tính hơn hẳn. Kiểu tái sắp xếp này có thể sẽ khiến truyện không được mở ra với một cú sốc, nhưng vì như đã nói ở trên đấy, cái cú “sốc” này vừa nhạt vừa chẳng khó để biết nó sẽ đi đến đâu, việc đẩy nó vào giữa và đảo mấy cái quá khứ lên đầu không khiến câu chuyện mất đi tính lôi cuốn.

Nhưng không, thanh niên cứ phải băm nhỏ câu chuyện ra và vứt qua vứt lại mới chịu cơ.

*HẾT SPOILER*

Cái vấn đề tiếp theo làm Mickey7 trở nên như một bộ phim Disney là cách thằng này chú trọng làm sitcom quá nhiều. Trong phần TL;DR, mình có ví nó với The Suite Life of Zack & Cody, và không phải không có lý do đâu. Cái mạch Mickey7 và Mickey8 chiếm nhiều thời lượng của truyện nhất, và nó được xây dựng với cái kiểu giống phim hài cho các em cấp ba một cách đáng ngạc nhiên. Ừ, có tí máu me với chịch chọt linh tinh đấy, nhưng mọi thứ về nó vẫn cứ toát lên một vẻ trẻ con, từ cái kiểu trò đùa nó chọn làm cho đến các tình huống nó đẩy nhân vật vào. Trên thực tế, gần như toàn bộ cái mạch truyện này bám rất sát khung cốt của một bộ phim tuổi hồng, với những phân cảnh học trò quậy phá, khệnh nhau, giành người yêu, bị điệu cổ lên phòng thầy hiệu trưởng,… quen thuộc khôn tả. Có khác chăng thì chỉ là thay vì một toán thanh niên hăm mấy giả vờ làm trẻ trâu, ta có mấy đồng chí ba bốn chục tuổi đầu hành xử như trẻ trâu thật.

Cái cuối cùng làm Mickey7 sặc mùi Disney là cách nó tiếp cận mấy cái theme của mình. Truyện có mấy lần tiếp cận những đề tài rất thú vị, chẳng hạn bản chất của cuộc sống, của linh hồn, sự bất tử, cách sợ hãi và bản năng bài ngoại có thể dẫn đến những hệ lụy đau thương, thậm chí còn đá đểu cả chuyện chính trị nữa, nói chung là những thứ anh em có thể kỳ vọng ở một câu chuyện có sự xuất hiện của bản sao nhân tính, tiếp xúc người ngoài hành tinh, và xã hội tương lai. Tuy nhiên, không một lần nào cái truyện này chịu làm mọi thứ cho đến nơi đến chốn. Nó sẽ tiếp cận đề tài đó, nói một chút mấy ý tưởng và một số chiêm nghiệm nền, thế rồi… chẳng gì nữa. Có mấy lần mình thấy nó nêu ra các từ khóa rất đáng chú ý, và thậm chí còn thấy nó dần đi theo những hướng khá hay, càng lúc càng hút sự chú ý của mình. Nhưng hỡi ôi, vừa lúc ngồi thẳng lưng lên một tí, sẵn sàng chờ xem cuộc bàn luận nào sẽ được mở ra, câu chuyện sẽ lại chốt theo một kiểu vô thưởng vô phạt, và sau đó quay về làm hài tiếp. Nó có rất nhiều cơ hội để đào xuống và tạo chiều sâu cho bản thân, nhưng vứt bỏ tất cả vì muốn quay sitcom.

Ý TƯỞNG/THẾ GIỚI

Kể cũng hơi khó để đánh giá thế giới của Mickey7. Xét về một số mặt, nó gánh cái quyển kinh vl; song xét trên một số mặt khác, nó cũng khiến mình thêm phần điên tiết với cái quyển này.

Đầu tiên, khoản khoa học của nó được đầu tư một cách khá ổn. Nó không đến mức quẳng nguyên một quyển cẩm nang cơ khí với giáo trình vật lý nâng cao vào mặt anh em như kiểu The Martian hay The Three-body Problem đâu, nhưng cũng đưa ra được một số thông tin hay về thiên văn với du hành vũ trụ các kiểu, và khám phá một số hệ lụy rất hấp dẫn của các dạng thức sống ngoài hành tinh. Có mấy cái khoa học nghe là thấy rất rõ nó đang chém, nhưng phần chém đấy cũng được bổ trợ bởi một lượng lôgic ấn tượng, đủ để mang lại cảm giác chân thực cho mọi vật.

Về phần lịch sử và xã hội của thế giới thì Mickey7 cũng rất đầu tư, vẽ ra một viễn cảnh thế giới không đến nỗi nào. Đặc biệt, nó có một số phân cảnh bàn về lịch sử của các khu định cư thất bại, lý do một số luật lệ cai quản các công nghệ trọng yếu được đề ra rất hấp dẫn và chi tiết, xong từ đấy dẫn ngược vào với cái cốt khá mượt. Đọc những đoạn lần ngược về lịch sử này mình còn thấy hấp dẫn hơn cả cái cốt chính, và chỉ nôn nóng ngóng chờ những đoạn thanh niên nhân vật chính hồi tưởng hoặc quay sang bàn về những gì mình nghiên cứu được về cái thế giới này.

Tuy nhiên, khốn nạn một cái là chính vì có những chỗ làm sâu đến vậy, Mickey7 đã vô tình mời thiên hạ suy ngẫm sâu hơn về thế giới của mình. Và một khi đã ngẫm kỹ về nó tí, mọi người sẽ nhận ra thế giới của Mickey7 vẫn mang rất đậm cái “tinh thần” Disney y như phần cốt. Có rất nhiều thứ nó chỉ bàn qua loa chứ không đi sâu, hay thậm chí có khi còn không nghĩ đến nó đến mà đi sâu được. Trong số này thì không cái nào phạm lỗi nặng bằng cái công nghệ cốt lõi của tác phẩm: nhân bản vô tính và sao chép dữ liệu não.

Hai công nghệ này này có tiềm năng làm khuynh đảo mọi phương diện của xã hội, bao gồm kinh tế, chính trị, tôn giáo, pháp lý,… Nhưng những thứ này không được đào sâu vào khám phá, hoặc chỉ khám phá một cách rất sơ sịa bên ngoài. Truyện có động đến việc dân sùng đạo sẽ có con mắt thiếu thiện cảm với những người làm Tốt Thí, nhưng chỉ dừng lại ở đôi ba trò đùa nhạt chứ không đi sâu vào việc diễn giải nó xung khắc thế nào với các giáo lý. Nó nêu ra một lý do rất ổn cho lý do chẳng mấy ai ham làm Tốt Thí dẫu được bất tử, nhưng không đả động gì đến việc cái công nghệ này ở bên ngoài bối cảnh công cụ phục vụ các khu định cư sẽ ra sao. Có một đoạn trong truyện đã động đến một người từng sử dụng công nghệ này để làm trò phi pháp, nhưng không bàn gì đến việc cơ chế kiểm soát để tránh tái diễn sự việc như thế nào, ngoài việc bảo là nó bị luật cấm, và cũng chẳng động gì đến muôn vàn trò phi pháp khả dĩ như đánh cắp nhân tính, buôn lậu dữ liệu, sửa đổi dữ liệu để từ đấy thay đổi tâm tính người khác,... Nó cũng có đề cập đến việc dùng Tốt Thí làm vật thí nghiệm, nhưng không động gì đến liệu công nghệ này có ứng dụng gì khác trong trị bệnh nan y, loại bỏ khuyết tật, hồi phục chấn thương, hay thử thuốc thử men trên diện rộng gì. Bản thân sự tồn tại của đám Tốt Thí cũng là cả một cơn ác mộng đối với thị trường việc làm, cả chính ngạch lẫn tiểu ngạch, kèm cả đống thứ về lương thưởng biên chế các kiểu, nhưng những thứ đó không hề bị động đến.

Và hai món trên chỉ là một trong số cả đống thứ khác nữa, chẳng hạn việc nếu đã có thể áp dụng thứ A thành vũ khí một cách hiệu quả đến vậy rồi, và không có luật gì cấm nó như thứ B, điều gì ngăn cản một thằng Chí Phèo áp dụng nó để đánh úp người khác? Một yếu tố của cái việc C nghe tả có khác gì hiện tại đâu, sao tự nhiên bây giờ đó lại trở thành vấn đề? Bọn người ngoài hành tinh rốt cuộc làm sao mà lại làm được D một cách nhanh chóng thế, chúng nó tương thích hay có trình độ công nghệ/khả năng đặc biệt gì vậy? Thế đã thành lập được E rồi mà không ai nghĩ đến chuyện tận dụng nó à? Hàng loạt câu hỏi như thế sẽ bật ra, và anh em sẽ nhận ra rằng cái thế giới này thực chất chỉ có một lớp mã sơn phết bên ngoài, vừa đủ để trông giống thật, nhưng bên trong không có gì cả. Những thứ được làm tử tế chỉ càng khiến cho vấn đề thêm hiện rõ.

NHÂN VẬT

Ngay cả trong khoản nhân vật, Mickey7 vẫn rất trung thành với cái tôn chỉ Disney của mình. Mấy nhân vật của nó có một kiểu mô típ rập khuôn rất giống những gì anh em có thể thấy trong mấy cái phim Disney. Có thằng trẩu siêu sao thể thao làm gì cũng cun ngầu, có cô người yêu xinh xắn chung tình, có nhân vật bên ngoài vào làm rối ren tình cảm với tạo drama, có thầy hiệu trưởng nóng tính làm phản diện, có ông y tá trường hơi yêu nghề quá đà,… nói chung là anh em có thể bưng nguyên một dàn nhân vật từ một cái sitcom cấp ba bất kỳ vào trong này, thay tên sửa tít, và sẽ chẳng có gì thay đổi mấy.

Thanh niên nhân vật chính cũng chẳng khá khẩm hơn gì. Đồng chí này không có một tí gì thú vị hết. Thanh niên có được tác giả nỗ lực tạo ra quá khứ để cho thấy đồng chí này bị dòng đời xô đẩy đến đây, và cũng gán cho một sở thích riêng để tạo tí tách biệt đấy, nhưng mấy cái đấy đều hiện lên nhạt toẹt. Cái quá khứ của Mickey chỉ có một đoạn nhỏ là hay, nhưng nó biến mất một cách rất chóng vánh, còn đâu chủ yếu thanh niên chỉ hiện lên như nhân vật làng nhàng đời không sóng gió hay có kinh nghiệm gì hấp dẫn. Cả cái tài lẻ của đồng chí cũng rất mờ nhạt, không tạo ra điều gì đặc sắc ở bản tính hay lối tư duy đồng chí hết. Nó làm được một việc rất hay là cho thanh niên cái cớ để liên tục đả động đến lịch sử của cái vũ trụ mình sống và từ đó giúp xây dựng thế giới tác phẩm. Tuy nhiên, cái cách thanh niên tiếp cận một thứ bản thân đã rêu rao là sở thích, thậm chí còn là thứ gần nhất với một cái nghề/chuyên môn mình có, không thể hiện được rằng đây là một người có kiến thức hoặc chi ít cũng là kỹ năng lục lọi trong mảng này. Nếu thay vị “chuyên gia” này bằng một nhân vật vô thưởng vô phạt có kết nối Internet (và tình cờ làm sao, những thứ đồng chí biết trong truyện cũng về cơ bản có được nhờ kỹ năng Google, chứ không phải kỹ năng nghiên cứu đặc thù), ta sẽ không thấy có gì thay đổi cả.

TỔNG KẾT

Anh em nếu đọc bài review thì sẽ thấy mình không ưa gì cái truyện này cả, nhưng công bằng mà nói thì mình là một quả combo hủy diệt đối với nó: không ưng sitcom (đặc biệt là sitcom kiểu Disney), từng kinh qua một số tác phẩm cùng đề tài nhưng xuất sắc hơn hẳn (Six Wakes là ví dụ tiêu biểu), bị quảng cáo rằng đây là thriller (ừ thì cũng có một số giật gân kịch tính đấy, nhưng bố ai ngờ nó lại sitcom lắm thế), và còn ăn một quả hype to tướng vào mồm (nghe bảo Bong Joon-ho kết quyển này đến độ xắn tay đi chuyển thể ngay khi vừa đọc bản thảo, nhưng đọc xong đi tìm hiểu lại mới té ngửa là Warner Bros mua bản quyền và mời thanh niên Bong về cân). Mickey7 vẫn có một cái nền kha khá, và có thể mọi người sẽ ưng nó nếu không có kỳ vọng khắt khe gì ngoài việc sẽ được thưởng thức một cái phim hài kinh phí thấp. Thực tình mà nói, có khi nếu xác định chỉ xem hài sitcom, mọi người sẽ thấy truyện hay ngoài dự kiến đấy.

***


Bài gốc được đăng trong group Hội thích truyện Sci Fi trên Facebook. Cùng ghé chơi group để thảo luận về bài viết hoặc đọc thêm các bài tương tự, bạn nhé.