Chuyển đến nội dung chính

Review The Album Of Dr. Moreau của Daryl Gregory

 


🌕🌕🌕🌕🌕🌕🌕🌖🌑🌑

7.75/10

=====

TL;DR

=====

Conan, nhưng mà với furry.

==============

GIỚI THIỆU CHUNG

==============

The Album of Dr. Moreau là một tiểu thuyết ngắn của Daryl Gregory, lấy cảm hứng từ cuốn tiểu thuyết Hòn đảo của Bác sĩ Moreau huyền thoại do H. G. Wells sáng tác và các cuốn trinh thám suy luận cổ điển của Agatha Christie.

Truyện lấy bối cảnh giai đoạn đầu thập niên 2000, xoay quanh một ban nhạc nam nổi tiếng mang tên WyldBoyZ. Sự đình đám của WyldBoyZ không chỉ đến từ tài năng ca nhạc của họ, mà còn đến từ diện mạo hết sức ấn tượng mà các thành viên của nó sở hữu nữa. Không, không phải đây là một dàn nam thần đẹp mĩ miều hay gì đâu. Ngược lại là đằng khác, các thành viên của WyldBoyZ sở hữu vẻ đẹp đầy thú tính.

Theo đúng nghĩa đen.

Cụ thể hơn, tất cả các thành viên của ban nhạc này đều là những con thú đã được chỉnh sửa gen, trở thành một dạng người-thú độc nhất vô nhị. Họ bao gồm cậu mèo gấm Bobby (thành viên “dễ thương” của nhóm), anh dơi Matt (thành viên “hài hước”), chàng tê tê Tim (thành viên “nhút nhát”), gã tinh tinh lùn Devin (thành viên d̵â̵m̵ ̵t̵ặ̵c̵  “lãng mạn”), và chú voi Tusk (thành viên “thông minh”). Cùng với Bác sĩ Moreau, quản lý của ban nhạc, WyldBoyZ liên tục làm mưa làm gió trên các bảng xếp hạng, không ngừng xuất hiện trên các mặt báo. Và vào thời điểm câu chuyện xảy ra, WyldBoyZ lại một lần nữa gây chấn động thế giới.

Chỉ có điều theo một nghĩa khác hẳn.

Số là sau khi thực hiện buổi biểu diễn cuối cùng của một chuyến lưu diễn dài dằng dặc, WyldBoyZ đã có một buổi ăn chơi đập phá bét nhè tại một khách sạn Las Vegas. Trong số bọn họ, chơi nhiệt nhất là Bobby, thành viên trẻ nhất cũng như ham vui nhất đám. Cậu chàng chơi đến quên trời quên đất, và sau đó lăn quay ra ngủ lúc nào chẳng biết.

Đến sáng ra, Bobby bị đánh thức bởi một tiếng hét khiếp đảm của một cô hầu phòng. Không phải cô ta hoảng hốt khi thấy một con mèo gấm to đùng nằm chình ình giữa phòng đâu, bởi nào ai còn lạ gì cái chất “thú” của nhóm WyldBoyZ nữa. Sở dĩ cô ta chết khiếp là vì Bobby bấy giờ đang bê bết máu, phủ kín từ cổ trở xuống. Tệ hơn, đó chẳng phải là máu của Bobby, mà là máu của Bác sĩ Moreau, hiện đang nằm chết cứng trên giường cạnh Bobby. Ông ta đã bị một ai đó hoặc thứ gì đó băm vằm một cách hết sức man rợ, với các vết thương trông như thể bị rạch bởi những bộ vuốt khổng lồ.

Và tình cờ làm sao, Bobby, vốn có gốc gác là một loài thú ăn thịt khét tiếng, lại sở hữu đúng một bộ vuốt như thế.

=====================

MẠCH TRUYỆN/VĂN PHONG

=====================

Mặc dù biết rằng anh em hẳn đã đọc phần TL;DR trước khi lết xuống đây rồi, mình vẫn muốn nhắc lại một câu như sau, bởi vì nó tóm gọn một cách hết sức súc tích những gì anh em cần biết để quyết định liệu The Album of Dr. Moreau có phù hợp với bản thân hay không:

Cái quyển này Conan vl 🐧.

So sánh như vậy không phải là để chê trách gì quyển này đâu, mà mình chỉ đơn thuần nói thế bởi truyện khá giống với một tập Conan. Anh em biết cái kiểu của Conan rồi đấy: thằng cu đến một nơi, gặp một nhóm người, tự nhiên một ông lăn đùng ra chết, và sau đó nó chạy loăng quăng bú liếm vài thứ, hóng hớt dăm câu chuyện, giả ngây hỏi mấy câu nghe tưởng là ngu ngơ, sau đó xâu chuỗi hết lại và lôi đầu anh da đen ra thịt thôi.

Mạch cốt của The Album of Dr. Moreau có cách phát triển gần như y sì đúc như thế, chỉ có điều trực diện hơn một tí. Nó mở ra một phát là vào thẳng vụ án mạng luôn, không cò cưa nại cớ để biện minh cho việc thằng thần chết kia tại sao lại có mặt ở hiện trường một cách diệu kỳ như vậy gì hết. Nhân vật thám tử cũng là một điều tra viên chính quy cùng cộng sự do bên cảnh sát Las Vegas phái đến, và họ không phải nghĩ mưu nghĩ kế tiếp cận nhân chứng để lấy lời khai hay thè lưỡi nếm sàn gì cả, mà đường hoàng tiến thẳng vào hiện trường xem xét, lấy mẫu gửi cho pháp y, yêu cầu các nhân viên khách sạn hợp tác, và phỏng vấn những thành viên của WyldBoyZ.

Tuy nhiên, dù không phải làm trò con bò như Conan, cuộc điều tra của cặp đôi thám tử cũng có những khó khăn hấp dẫn chẳng kém gì nó. Họ cũng phải đối mặt với áp lực từ cấp trên và những cơ quan khác thuộc lực lượng hành pháp, khiến họ phải rất gấp rút triển khai mọi thứ, đồng thời tìm cách câu giờ và thuyết phục/hối lộ người ngoài để ngó lơ luật và trợ giúp mình các kiểu. Họ phải tính toán sao cho có thể lừa các thành viên WyldBoyZ chịu mở mồm nói chuyện với mình mà không lôi luật sư vào, hay chọn lựa từ ngữ và các tiếp cận sao cho luật sư có chường mặt đến thì mình vẫn có thể lập lờ đánh lận con đen để không bị kiện. Họ thậm chí còn phải tìm cách ém nhẹm câu chuyện với những người thân ở nhà, bởi vì cái sự nổi tiếng của WyldBoyZ làm nảy sinh đủ thứ phiền toái cho công việc,… nói chung là có nhiều chướng ngại phải nhảy qua lắm.

Bản thân vụ án cũng diễn ra rất hấp dẫn. Tất cả các thành viên WyldBoyZ, kể cả cái thằng Bobby nghe rõ ràng không thể nào là d̵a̵ ̵đ̵e̵n̵ thủ phạm được, đều có động cơ và/hoặc tư thù để gây án với cái ông Moreau kia. Mỗi thành viên cũng sở hữu một kỹ năng hoặc đặc điểm cơ thể rất độc đáo, phù hợp với việc gây án và sau đấy đổ lỗi (?) cho thằng Bobby. Cứ sau mỗi một cuộc phỏng vấn được thực hiện, một manh mối mới được tìm ra, anh em sẽ lại được thấy thêm một khía cạnh mới về vụ việc, và được theo dõi hàng loạt giả thuyết thú vị được cặp đôi thám tử kia đưa ra, nghe khá hợp lý song cũng có những lỗ hổng quan trọng, liên tục giữ cho mọi người trong tình trạng ngờ vực mọi kẻ tình nghi. Tác giả cũng rất ý thức được rằng trong trinh thám, cứ khi nào có một ông trông quá giống thủ phạm (thiếu chứng cứ ngoại phạm, động cơ quá mạnh, bằng chứng gián tiếp quá rõ), người đọc chắc chắn sẽ biết thừa đó chẳng bao giờ có thể là thủ phạm cả, thế nên thanh niên luôn giữ cho mọi thứ được khá cân bằng, không ai trội hơn ai hết, để chúng ta không biết đường nào mà lần.

Một điều thú vị khác về The Album of Dr. Moreau là cái giọng văn tưng tửng của nó. Tác giả cực kỳ mạnh miệng troll dòng trinh thám, ngay từ đầu đã trích ra 5 nguyên tắc xây dựng truyện trinh thám kinh điển của T. S. Eliot xong sau đó điềm nhiên làm ngược lại hoàn toàn cả 5 nguyên tắc đấy trong suốt tác phẩm. Đến ngay việc ông anh quyết định xây dựng câu chuyện dựa trên Hòn đảo của Bác sĩ Moreau cũng là một pha nhờn mặt Eliot rất mạnh rồi, bởi lẽ Eliot có dẫn Wells ra làm ví dụ minh họa cho một trong 5 nguyên tắc trên, và bảo rằng sở dĩ Wells thành công là vì ông ở im trong Sci Fi chứ không thò mặt vào trinh thám. Ngoài đó ra thì truyện còn thả hàng loạt câu đùa kiểu chơi chữ về động vật, đồng thời lôi hàng loạt mô típ về trinh thám ra châm chọc, với mấy đoạn các nhân vật còn lôi hẳn tên những tác giả trinh thám rất nổi ra và nói may là mình không sống trong tác phẩm của mấy người như thế, không thì chuyện A, B, C đã xảy ra rồi.

Dẫu vậy, không một lần nào cái sự chớt nhả của tác phẩm mang lại cảm giác thô bỉ hay vô duyên hết. Nó không khiến người đọc cảm thấy tác giả đang cố tình dìm dòng trinh thám để bưng bô cho Sci Fi, hay đả kích bôi nhọ nó vì bất kỳ lý do gì. Điều này được thể hiện qua cách tác giả phát triển cực kỳ nghiêm túc cái mạch điều tra, không để nó bị ảnh hưởng bởi phong thái bỡn cợt của bản thân, rất biết khi nào nên ghìm sự vui đùa để nó không đi quá trớn và làm độc giả không còn coi trọng bí ẩn chính của truyện nữa.

Tuy nhiên, dù châm chọc mạnh mấy cái mô típ sáo rỗng của trinh thám, truyện vẫn không tránh khỏi việc đâm đầu vào chính những vết bánh xe ấy. Nó không đến nỗi dễ đoán hay cliché gì đâu, nhưng vẫn mang lại cảm giác gì đó rất… vanilla. Nó được viết khá chắc tay đấy, nhưng không đến mức bứt phá hẳn lên. Nếu đã đọc/xem nhiều tác phẩm trinh thám kiểu cổ rồi, mọi người sẽ không khỏi cảm thấy toàn bộ câu chuyện có một sự quen quen khó tả, ngay cả khi không đoán nổi các phe bẻ lái của nó.

Điều tương tự cũng xảy ra trên bình diện Sci Fi, với nhiều mô típ được vận dụng tốt, nhưng không thực sự có gì đáng nhớ hay đặc biệt cả. Vấn đề này được thể hiện đặc biệt rõ nét trong phần cuối, khi các bí mật được hé lộ hết. Nó cũng ổn thôi, không khiến ai phải ngao ngán đảo mắt hay cảm thấy không thỏa mãn, nghĩ rằng truyện đáng lẽ cần thêm tầm chục trang giải quyết nốt mọi thứ cho gọn hơn hay gì cả. Nhưng bảo nó là một thứ ấn tượng thì sẽ là nói hơi quá. Nó chỉ như cái bằng tốt nghiệp loại khá thôi: không bị bố mẹ chửi đâu, nhưng cũng chẳng có chuyện sẽ được Google trải thảm mời về làm.

===============

Ý TƯỞNG/THẾ GIỚI

===============

Phần thế giới của truyện này cũng có thể được tả rất gọn bằng một câu:

Cái quyển này Conan vl 🐧.

Cụ thể hơn, cái thế giới của nó chẳng có gì thực sự đáng chú ý hết. Nó chỉ là cái thế giới giai đoạn đầu những năm 2000 bình thường, với một hai thứ nghe chừng hơi giống kéo tụt từ thập niên 2010 xuống, thế nên đừng kỳ vọng sẽ thấy xe bay ngược xuôi trên trời hay các đại tập đoàn tranh nhau giành đất trên Sao Hỏa hay AI tân tiến chiêm nghiệm về vị thế của mình trên đời. Phần Sci Fi của nó mang cảm giác giống với một thứ phụ gia, một chiêu trò câu khách hơn là một nền tảng để xây dựng nguyên một thế giới hấp dẫn. Một lần nữa, anh em cứ nhớ lại cái kiểu thế giới của thằng Conan ấy, có súng phóng tiêu, kính định vị, giày tên lửa và đủ thứ đồ rất gì và này nọ, nhưng thế giới nhìn chung không có gì đặc biệt cả.

Nhưng mà được cái là cái yếu tố Sci Fi của nó, cụ thể ở đây là công nghệ gen và nguồn gốc của đám WyldBoyZ, được xây dựng một cách khá hợp lý. The Album of Dr. Moreau không giải thích rõ ràng cơ sở khoa học đằng sau chúng nó đâu, nhưng tích hợp chúng nó vào câu chuyện một cách rất ăn khớp, và cung cấp vừa đủ thông tin để lý giải được thỏa đáng nguyên nhân trong một thế giới bình thường như thế lại có những tạo vật dị đến như vậy, tại sao bọn nó lại là duy nhất, sự xuất hiện của bọn nó đã gây tác động như thế nào đến cho thế giới, cũng như động đến một số nguyên lý vận hành nghe cũng khá xuôi tai về sự tồn tại của cái lũ này. Rốt cuộc, dù không đào quá sâu vào thứ gì, The Album of Dr. Moreau cũng sẽ chẳng để anh em cảm thấy nó có sự thiếu hụt, hay khiến mọi người phải thắc mắc tại sao làm được A, B, C mà Trái Đất vẫn xoay như bình thường.

Ngoài ra, The Album of Dr. Moreau còn cung cấp cho mọi người một cái nhìn hấp dẫn về ngành công nghiệp giải trí, cụ thể là mảng idol âm nhạc giới trẻ. Nó cho thấy những mặt tối đằng sau cái bức màn hào nhoáng của những ban nhạc chuẩn K-Pop, những drama và tranh chấp liên quan đến tiền bạc, quyền lực, những gì cần thiết để tạo ra một bản nhạc hay. Cũng như mấy cái bên trên, cái khoản thế giới âm nhạc này không sâu đến mức đáng được coi như một bộ phim tài liệu mini hay gì đâu, nhưng ít nhất nó cũng khắc họa khá chân thực một số thứ đằng sau hậu trường mà có thể mọi người chưa biết.

========

NHÂN VẬT

========

Vì các cụ có câu là các cậu có c… à đâu, các cụ bảo quá tam ba bận, thế nên xin được nhắc lại nốt lần cuối:

Cái quyển này Conan vl 🐧.

Cũng như cái cốt, các nhân vật trong này được xây dựng theo một công thức gần như giống hệt Conan: ta sẽ được giới thiệu đến với một dàn nhân vật liên quan đến vụ án, mỗi người có một kiểu và một vai trò khác nhau. Trong quá trình điều tra, ta dần thấy được các nét tính cách của nhân vật được bộc lộ, thấy bọn họ có những bí mật riêng cũng như chiều sâu riêng, không giống với vẻ bề ngoài.

Được cái là không như Conan, The Album of Dr. Moreau không chỉ ngồi im trong đầu thằng cu đấy, mà cứ mỗi chương lại có một nhân vật trọng tâm khác nhau, và ta được đảo điểm nhìn từ nhân vật thám tử sang chính các kẻ tình nghi, được thấy các tâm tư cũng như thái độ của họ với mọi sự. Điều này không chỉ giúp tung hỏa mù để gia tăng bí mật cho câu chuyện, mà còn giúp ta nắm rõ hơn các suy tư và diễn biến tâm lý của họ nữa. Cũng như mấy phần trên, dàn nhân vật của truyện không hẳn được phát triển kỹ càng cho lắm, nhưng cũng đủ để mọi người có thể thấy hài lòng về họ, đặc biệt là những thành viên có tính cách hoặc tư tưởng khá đặc biệt.

Cái chán nhất chỉ là mấy thanh niên thám tử thôi. Đội này mặc dù cũng được đầu tư ít nhiều, không đến mức thành các bình hoa di động, nhưng họ không có một cái gì đặc biệt cả. Mọi thứ về họ cứ chuẩn chuẩn thế nào ấy, như thể họ chỉ ở đó vì câu chuyện cần một cặp đôi Sherlock - Watson thôi, không có gì đáng chú ý lắm. Nghe kiểu đôi bên trò chuyện suy đoán với nhau cũng thú vị đấy, và anh em sẽ không lo bị ngủ gật khi theo dõi tiến trình điều tra của họ đâu, nhưng đọc xong đâu tầm một ngày thì chắc chắn hai con người này sẽ chìm biến vào đâu đó, căn bản vì họ chẳng có gì đáng nhớ cả.

========

TỔNG KẾT

========

Dù rằng hơi bị vanilla một tí, The Album of Dr. Moreau vẫn là một câu chuyện giải trí rất tốt, và tùy vào việc liệu mọi người đã dày dạn kinh nghiệm đọc Sci Fi và/hoặc trinh thám hay chưa, nó có khi còn có thể được liệt vào dạng mới mẻ nữa. Nếu thấy ưng cái kiểu truyện của Conan nhưng hơi ngại cái cảnh phải đu gần 1000 chương truyện với đủ thứ hầm bà lằng đi kèm, hay chỉ đơn thuần đang thấy hơi ớn cái mặt thằng ôn đấy, The Album of Dr. Moreau sẽ giúp anh em được đọc Conan mà không phải gặp Conan nhé.

***


Bài gốc được đăng trong group Hội thích truyện Sci Fi trên Facebook. Cùng ghé chơi group để thảo luận về bài viết hoặc đọc thêm các bài tương tự, bạn nhé.