Chuyển đến nội dung chính

Review Area 51 của Hisa Masato



Bài review về 2 cuốn Djinn với Tram Car ngày hôm qua làm mình nhớ lại một tác phẩm Fantasy Noir khác với mô típ tương tự, có điều cải thiện được hàng loạt yếu điểm của cả 2 cuốn ấy: bộ manga Area 51 của Hisa Masato.

Trong Area 51, mọi sinh vật thần thoại trên trời dưới bể, chẳng hạn như Hercules, Cthulhu, người ngoài hành tinh, Santa Claus… đều có thật và sống chung trong thế giới của con người. Để không gây loạn, tất cả các sinh vật đó (cùng những người biết về chúng) bị cô lập trên tiểu bang thứ 51 của Mỹ: một hòn đảo bí mật mang tên "Vùng 51". Vì chính quyền không thể chính thức công nhận cái Vùng 51 này, đám dân trong đấy phải tự loay hoay cai quản lẫn nhau. Và tất cả chúng ta đều biết cứ thả cho dân tình thích làm gì thì làm thì xã hội tất nhiên sẽ yên ổn rồi 🐧.

Nói cách khác, đây là Sin City phiên bản Fantasy.

Trong thành phố hỗn loạn và mục ruỗng này, một nữ thám tử tư mang tên "McCoy" chuyên nhận giải quyết đủ loại vấn đề khác nhau, từ to đến nhỏ, chẳng hạn đồ bị Hermes thó hoặc Cerberus bị lạc hay thậm chí là đảm bảo các trùm băng đảng như Odin, Zeus với Tôn Ngộ Không không xé xác nhau ra.

Cũng như 2 quyển truyện kia, series manga này chủ yếu có thể đọc độc lập từng chap một, bởi vì chúng nó chỉ hơi hơi liên quan với nhau. Tuy nhiên, có lẽ so sánh nó với Cowboy Bebop thì sẽ hợp lý hơn, bởi vì không như Djinn với Tram Car, Area 51 vẫn có một cái mạch truyện nền xoay quanh quá khứ của McCoy và các mưu đồ của đám chóp bu tại Vùng 51, mặc dù không thường xuyên trồi lên cho lắm.

Area 51 ăn bật được Djinn với Tram Car ở điểm quan trọng nhất là nhân vật. McCoy trong truyện mang tính chủ động cực kỳ cao, gần như luôn tự giải quyết các tình huống xảy ra, và hiếm khi cần ai mớm cái gì bao giờ. Thêm một cái nữa là Area 51 đa dạng gấp bội. Ngay trong chương 1 thôi mà ta đã được giới thiệu với đâu tầm 5, 6 nhân vật thần thoại đến từ đủ mọi nền văn hóa, trong khi Djinn với Tram Car chỉ giới hạn ở Ai Cập, và có đâu tầm 3, 4 con thôi. Mặc dù lũ thần của Djinn với Tram Car được cái mới mẻ hơn, nó lại bị mới hơi quá đà, tạo cảm giác xa lạ, trong khi Area 51 mở ra với quái vật hồ Lochness, vua Arthur, và Hermes, toàn những gương mặt quen thuộc cả, thế nên không cần giới thiệu quá nhiều mà vào thẳng truyện luôn được.

Nếu chưa đọc thì anh em nên thử ngó qua bộ này nhé. Nó được vẽ theo một cái style trắng đen tối giản, tương phản rất mạnh (ừ, manga thì vốn chẳng bao giờ có màu rồi, nhưng cái bộ này nâng khoản trắng đen lên cả một cấp độ khác 🐧 ). Cốt của nó đôi lúc hơi loạn, nhưng đọc rất cuốn, và quan trọng nhất là cách nó chế mấy sinh vật thần thoại cực kỳ thú vị. Tớ sẽ không bao giờ nhìn Prince Charming với con mắt cũ được nữa 🐧.

***


Bài gốc được đăng trong group Hội thích truyện Sci Fi trên Facebook. Cùng ghé chơi group để thảo luận về bài viết hoặc đọc thêm các bài tương tự, bạn nhé.