Chuyển đến nội dung chính

Review Breach Of Peace của Daniel Greene

 


🌕🌕🌕🌕🌕🌕🌗🌑🌑🌑

6.5/10

=====

TL;DR

=====

Cảnh sát hình sự, kèm tí Fantasy.

==============

GIỚI THIỆU CHUNG

==============

Breach of Peace là một cuốn tiểu thuyết ngắn thuộc thể loại Fantasy Noir, tác phẩm đầu tay của một trong những Booktuber đình đám nhất làng Fantasy: Daniel Greene. Truyện được thanh niên viết dưới dạng bản “thử bút” cho một trilogy tiểu thuyết mình đang xây dựng, ấy là The Lawful Times, thế nên dù trên lý thuyết là cuốn đầu tiên của series này, Breach of Peace giống với một ngoại truyện prequel cho series chính hơn là một tác phẩm nghiêm chỉnh.

Truyện lấy bối cảnh một đế chế loanh quanh giai đoạn cách mạng công nghiệp, dưới sự bảo hộ của một vị chúa bí ẩn. Nhờ được chúa chuyển giao cho một số công nghệ đầy nhiệm màu, đế chế này đã phát triển lên thành cả một cường quốc đáng gờm. Tuy nhiên, không phải ai cũng hạnh phúc với cái hiện trạng này, và một lực lượng phiến quân đã hình thành nhằm phá hoại đế chế.

Thế rồi một ngày nọ, sở cảnh sát nhận được báo cáo là một gia đình quý tộc đã bị tàn sát rất dã man. Một đội điều tra đã được cử đến hiện trường, chỉ đạo bởi ba thanh tra kỳ cựu Khlid, Samuel, và Chapman. Ban đầu, các thanh tra ngờ rằng đây là hoạt động của phiến quân, nhưng sau một hồi truy tìm manh mối, bọn họ nhận ra sự tình không đơn giản như thế. Có một thế lực mờ ám nào đó đứng đằng sau vụ việc, và đây chỉ là quân domino đầu tiên trong một âm mưu hết sức hiểm độc…

=====================

MẠCH TRUYỆN/VĂN PHONG

=====================

Anh em nào mà thích các series liên quan đến hình sự phá án thì hẳn sẽ rất khoái cái thằng Breach of Peace này, bởi vì nó được viết gần như y xì đúc một tập phim CSI luôn. Nó mở ra với một vụ án rất rùng rợn, và sau đó có mấy ông thanh tra đến nhìn ngó lung tung và đưa phỏng đoán các kiểu. Mặc dù có một số thứ hơi bị rập khuôn một tí (không loại trừ khả năng thanh niên copy y sì CSI thật, bởi vì mấy cái mô típ với thoại nghe giống cực ấy 🐧 ), nhưng nhìn chung phần điều tra ban đầu này được viết khá chắc tay. Anh em đừng kỳ vọng sẽ được thấy cái kiểu phán đoán siêu quần đến mức gần như bắn vọt sang thành điêu như kiểu Sherlock Holmes nhé, nhưng nó cũng chẳng đến mức hiển nhiên kiểu “Cứ mỗi phút trôi qua, chúng ta lại để mất 60 giây” mà mấy ông nhà văn trinh thám nghiệp dư hay làm đâu. Các lập luận được đưa ra dựa trên những bằng chứng ở hiện trường một cách khá lôgic, và dù không phi thường tới độ khiến nhân vật như sở hữu siêu năng lực, chúng vẫn đủ phức tạp để thể hiện các điều tra viên là người sắc sảo và có mắt quan sát.

Thêm một cái nữa là Daniel Greene giỏi khoản tạo không khí đến đáng ngạc nhiên. Có mấy phân đoạn trong này anh cu viết rùng rợn đến sởn gai ốc, ngôn ngữ cực kỳ hình tượng, khắc họa được đủ những cái sự lớp nhớp, bẩn thỉu và tăm tối, cái cảm giác căng thẳng của các thành viên đội điều tra, đến mức cảm giác như thể ta đa được cùng mấy ông bà cảnh sát này đi vào những cái nơi đấy luôn. Mấy cảnh hiện trường án mạng cũng được miêu tả rất sống động, với đủ mọi thể loại máu me phèo phổi phô bày rất gớm guốc, đọc vừa muốn phát ói vừa thấy bị hút vào một cách rất bệnh hoạn.

Đoạn này cần đế thêm một cái lưu ý nhỏ là vì hay xem clip của Daniel, mình bị sốc óc khá nặng khi đọc vào những cảnh trong truyện, bởi lẽ chúng nó tương phản 180 độ so với cái bản tính thanh niên này vẫn hay thể hiện trên Youtube. Tuy nhiên, kể cả nếu không biết tí gì về Daniel hay các clip thanh niên này làm, mình tin anh em sẽ vẫn thấy rất ấn tượng với những hình ảnh đồng chí này tạo dựng lên trong truyện.

Nhưng bất chấp những điểm mạnh như trên, Breach of Peace vẫn thọt ở nhiều điểm trọng yếu.

Cái chết người nhất của quyển này là cách bí mật chính của nó được giải mã. Sau một hồi được chiêu đãi các lập luận và suy diễn khá sắc bén, và một quá trình điều tra dù hơi gập ghềnh tí nhưng về cơ bản vẫn rất lôi cuốn, tự nhiên đùng một phát, câu trả lời được đưa thẳng ra luôn. Nó đến một cách cực kỳ đột ngột, gần như chẳng có tí ăn nhập nào với những gì đã diễn ra ở phần trước, và thậm chí cái người tìm ra lời giải còn làm tất cả mọi thứ ở… bên ngoài quyển truyện luôn. Sự ngu độn của nó làm mình bàng hoàng cả người, và phải bấm ngược lại mấy trang trước để xem 1, 2, 3, 5, anh có đánh rơi chương nào không. Nhưng không, không chương nào bị bỏ sót hết. Cái đấy là sự thật. Cái đấy là mạch chuẩn. Thằng cha kia chạy ra ngoài truyện xem lời giải.

Và phần tệ nhất là cái đoạn giải mã đấy nằm ở khoảng gần giữa truyện, thế tức là chuyến phiêu lưu vào lòng đất này vẫn còn lâu nữa mới kết thúc.

Sau khi đáp án cho bí ẩn chính đã được đưa ra rồi, các sự kiện theo sau nó cứ ngu dần đều. Mọi thứ xảy ra theo một lôgic lôm ca lôm côm, với nhiều thứ trùng hợp ngẫu nhiên rất ngáo và các nhân vật cứ hành xử theo một kiểu rất thiếu iốt. Nó chỉ có mỗi dăm chục trang ngắn cũn thôi mà mình phải dừng lại lấy hơi rất lắm lần, bởi vì quả thực cái phần này nó khắm lọ kinh khủng. Lúc phần kết thật đến thì dù phần này cũng khá sốc và nếu nhìn nhận một cách công bằng thì không đến nỗi tồi đâu, mình đã trở nên quá kiệt quệ với những gì xảy ra trước đó đến nỗi vô cảm luôn với thằng này.

===============

Ý TƯỞNG/THẾ GIỚI

===============

Nếu đọc đến đây, mọi người hẳn ai cũng đã nhìn thấy cái bìa rồi nhỉ? Giờ nhìn lại phát nữa đi, bởi vì những gì vẽ ra trong đấy còn cho mọi người biết nhiều về cái thế giới của tác phẩm hơn là những gì Daniel miêu tả đấy.

Như đã nói trong phần giới thiệu sơ lược, Daniel Greene là một Youtuber chuyên mảng Fantasy. Thanh niên đã cho xuất xưởng một lượng clip nhiều khủng khiếp về gần như đủ mọi series Fantasy trên trời dưới bể, phân tích rất sâu nhiều khía cạnh của chúng nó, đặc biệt là các các tác phẩm ấy xây dựng thế giới. Chính thế nên khi bước vào Breach of Peace, mình cứ ngỡ tưởng đây sẽ là hard carry của nó, gánh lại toàn tác phẩm ngay cả nếu những phần khác có nhảm cơ.

Và nực cười làm sao, thế giới đúng là thứ làm mình ấn tượng nhất về cái tác phẩm này, nhưng mà là bởi mình… chẳng có ấn tượng gì về nó cả.

Tớ nói cực kỳ nghiêm túc.

Cái khó chịu nhất là nếu thế giới của tác phẩm dở thì đã là một nhẽ. Mình cũng đọc kha khá cuốn làm thế giới ngáo cần rồi, Sci Fi cũng có mà Fantasy cũng có. Nhưng phần đông bọn nó đều cho phép mình “bắt mạch” thế giới của bản thân, mường tượng được ra đại khái nó là như thế nào. Riêng thằng Breach of Peace này thì sờ chẳng thấy mạch đâu hết. Đến gọi thế giới của nó là mập mờ cũng không phải, mà nó tàng hình luôn ấy.

Thanh niên tả về thế giới của mình theo một kiểu rất vu vơ, thỉnh thoảng thả một ít chi tiết về cơ cấu xã hội của nó, nhưng gần như chẳng chịu làm cái gì để cho nó một cái hình dạng cụ thể cả. Mình không biết cái thế giới nơi câu chuyện xảy ra trông ra làm sao, hay thậm chí là đang ở thời đại nào. Lý do duy nhất mình biết đây là thời đại công nghiệp là vì… giới thiệu ở bìa sau bảo thế, kết hợp với cái bìa trước trưng ra một số thứ trông có vẻ na ná London thời hậu Edward. Thực sự mình chẳng biết phải nói cái gì khác về thế giới này nữa, vì nó quá vô hồn, quá thiếu tính cách, chẳng để lại bất kỳ một ấn tượng nào ngoài việc nó chẳng có ấn tượng nào hết.

========

NHÂN VẬT

========

Nhân vật cũng là một phần mình thấy không ổn ở tác phẩm này. Nhưng mỉa mai là nó không ổn bởi vì nó… ổn quá.

Cụ thể là thế này.

Trong số 3 điều tra viên chính, có một nhân vật được xây dựng ấn tượng và hấp dẫn cực kỳ. Thanh niên này không chỉ có một cái đầu suy luận rất tởm, mà phần tính cách cũng rất thú vị nữa. Ông anh kiểu là một người bị cả sở cảnh sát ghét bởi vì có cái tính khó ưa, và lúc ban đầu thì mình cũng cứ tưởng đây lại là cái mẫu nhân vật thanh tra ngạo mạn mất dạy hay xuất hiện trong mấy series truyền hình, đóng vai đối thủ ganh đua với nhân vật chính.

Nhưng gần như ngay sau đó truyện chuyển điểm nhìn sang cái nhân vật này, và ông anh trở nên có chiều sâu hơn hẳn. Đúng là đồng chí này có nhiều nét xấu trong tính cách thật đấy, nhưng thanh niên lại rất ý thức được cái nhược điểm của mình và nỗ lực tìm cách sửa nó. Mỗi tội thanh niên ứng xử vụng phát kinh, toàn phát ngôn thiếu suy nghĩ, lúc nào cũng chữa lợn què thành lợn liệt, thế nên rốt cuộc vẫn cứ không thoát khỏi mác một thằng khệnh đời chính hiệu.

Thêm một cái nữa là về sau chúng ta phát hiện ra cái thanh niên sống chó đấy có một cái lý lịch cực kỳ thú vị, và câu chuyện đời của thanh niên này (kể cả nếu ta giới hạn phần “đời” trong quãng thời gian những sự kiện trong truyện diễn ra) hứa hẹn sẽ thú vị gấp bội tất cả những nhân vật khác trong truyện cộng lại. Trên thực tế, mình còn tò mò về cái ông này còn hơn cả bí mật chính của truyện, và chỉ hăm hở muốn biết rốt cuộc ông này làm mấy cái trò ABC kiểu gì, duy trì mấy thứ XYZ ra sao, và làm thế nào mà Alpha Beta Gamma được như thế.

Nhưng khốn nạn là Breach of Peace lại không phải là chuyện của thằng cha này.

Với tất cả sự thông tuệ trời bể của mình, Daniel Greene lại quyết định xoáy vào hai điều tra viên còn lại. Họ cũng có một số nét hấp dẫn riêng đấy, nhưng một là cặp đôi này cliché từ cách hành xử cho đến cái câu chuyện nền, chưa kể lại còn suy nghĩ cứ hao hao nhau nữa, thế nên không thể nào đú nổi với cái ông điều tra viên láo lờ kia. Sau chỉ đúng một chương được ngồi trong đầu ông điều tra viên đấy chúng ta phải dành cả quyển truyện theo chân cái cặp đôi này, kể cả khi phần lớn những gì cặp đôi đấy làm là chạy sau đít phản ứng trước những thông tin ông điều tra viên láo lờ cung cấp.

Nói cách khác, cách Daniel chọn nhân vật chính cho truyện làm mình cảm thấy như bị mắc kẹt trong xác một thằng NPC phải nhìn người chơi đi làm quest ấy, ức chế lắm.

========

TỔNG KẾT

========

Breach of Peace nhìn chung không đến nỗi quá thảm hại đâu, đặc biệt nếu so với mặt bằng chung các tác phẩm tự xuất bản. Tuy nhiên, nó vẫn thể hiện rất rõ đây là tác phẩm của một cây viết non, với rất nhiều hạt sạn to như con voi. Trừ khi anh em là fan cứng của Daniel thì mới nên quất cái quyển này, còn không thì tốt nhất nên qua web Neil Gaiman đọc free mẩu truyện A Study in Emerald hay gì đó tương tự nếu thích thể loại Fantasy Noir.

***


Bài gốc được đăng trong group Hội thích truyện Sci Fi trên Facebook. Cùng ghé chơi group để thảo luận về bài viết hoặc đọc thêm các bài tương tự, bạn nhé.