Chuyển đến nội dung chính

Review The Bear That Fell From The Stars của Keith C. Blackmore


🌕🌕🌕🌕🌕🌕🌕🌖🌑🌑

7.75/10

TL;DR

█████, nhưng mà hai phe chính diện với phản diện đảo vai, và nhân vật chính về cơ bản là ██████ ███-██'████ quốc tịch Nhật.

GIỚI THIỆU CHUNG

The Bear That Fell From The Stars là một cuốn tiểu thuyết ngắn của Keith C. Blackmore, xuất bản hồi năm 2011.

Truyện lấy bối cảnh là nước Nhật thời phong kiến, và mở ra với hành trình của một nhà buôn vải giàu có tên là Haruki Miyazaki nhằm loại bỏ một cái gai đã ám ảnh ông ta suốt mấy năm nay: một tảng đá lớn. Tảng đá đấy nằm chình ình ngay giữa vườn của Miyazaki, gây ảnh hưởng rất nặng đến phong thủy khu vườn, và Miyazaki cực kỳ muốn tống bỏ nó đi cho khuất mắt. Khốn nạn thay, cái cục nợ kia nặng kinh hồn, và dù đã nhiều lần thuê tuyển nhiều thanh niên trai tráng khỏe mạnh đến giúp, Miyazaki vẫn chẳng tài nào khiến cho cái tảng đá đấy xê xích đi đâu được cả, và đành phải ấm ức bài trí khu vườn vòng quanh nó.

Thế rồi một ngày nọ, Miyazaki được rỉ tai cho biết về một người nghệ nhân làm vườn, được biết đến dưới cái tên rất giản dị là “Tạo Nhân.” Người này rất nổi tiếng trong một số giới, từng nhổ được những cái gai tương tự hòn đá Miyazaki gặp phải một cách hiệu quả khó ai bì. Nghe vậy, Miyazaki liền khăn gói đủ thứ lễ vật, lặn lội cả ngàn dặm đường để đến gặp Tạo Nhân, những mong sẽ được vị nghệ nhân ấy giúp sức.

MẠCH TRUYỆN/VĂN PHONG

Điều đầu tiên cần phải nói về The Bear That Fell From The Stars là chúng ta không nên hé răng tiết lộ bất cứ điều gì về cái thằng này cả.

Tất cả những gì mọi người cần biết là đây là một cuốn truyện hành động hấp dẫn, hệt như một kịch bản phim với ý tưởng rất ấn tượng được diễn xuôi. Nó cũng ngắn cũn cỡn, có vỏn vẹn có 70 trang gì đấy thôi, thế nên anh em hoàn toàn có thể phóng vèo qua nó với chỉ tầm 1, 2 tiếng đồng hồ ngồi đọc. Anh em hãy cứ tin tưởng mình và nhảy vào đọc truyện theo kiểu “mù” đi nhé. Đừng đọc cái review này, đừng xem giới thiệu bìa sau, thậm chí đừng đọc luôn cả cái dòng giới thiệu trên bìa của nó (ông nào quyết định tương cái dòng đấy lên ngay trang bìa khôn thế chứ lạy, phí công tôi phải censor), đừng làm bất cứ cái gì có thể khiến mọi người ý thức được về nội dung của truyện cả. Nếu làm thế, trải nghiệm đọc của anh em sẽ được cải thiện đáng kể, và anh em sẽ không thấy hối tiếc quãng thời gian đã bỏ ra đâu.

Còn với những anh em nào muốn biết nhiều hơn về truyện trước khi nhảy hố, thì cái hay nhất của The Bear That Fell From The Stars là nó có hai pha bẻ lái.

Pha thứ nhất chỉ mang tính phụ trội thôi, chưa đầy chục trang đầu là đã đến rồi, và nó cũng không hẳn là có gì quá ảo diệu hay sẽ khiến mọi người phải trầm trồ. Tuy nhiên, nó cũng là một sự vén màn thú vị, giúp anh em nhận ra cái sự thật đằng sau chuyến đi của Miyazaki cũng như tảng đá ông này đang cần dời đi chỗ khác, và nó đưa ra một lời hứa hẹn hấp dẫn về cái câu chuyện mọi người sẽ được thưởng thức trong tác phẩm này. Sau khi đã hứa hẹn vậy rồi, tác giả Blackmore cũng đưa đẩy khá ổn, vạch ra đủ thứ tiền đề thú vị, làm rất tốt công tác chuẩn bị tinh thần cho độc giả để ta còn đón nhận phần nội dung chính. 

Nhưng rồi đùng một cái, pha bẻ lái thứ hai xuất hiện.

Trên lý thuyết, cú ngoặt thứ hai không làm thay đổi hoàn toàn bản chất của tác phẩm. Sau khi đã vén màn bí mật ở đoạn đầu, mọi người cũng đã biết cái truyện này là kiểu hành động thế nào rồi, và pha bẻ lái thứ hai cũng chẳng khiến truyện trở thành tác phẩm lãng mạn hay triết lý nhân sinh sâu sắc gì đâu. Nó cũng vẫn chỉ là hành động kịch tính như thế thôi. Tuy nhiên, cái chính là cái tầm vóc của câu chuyện cũng như ý tưởng nền của nó đã thay đổi hẳn, trở nên vĩ mô và mới lạ hơn, và anh em sẽ không khỏi cảm thấy phấn khích gấp bội, nóng lòng muốn biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo.

Và theo sau cái pha bẻ lái mới ấy, Blackmore bày ra trước mắt ta một vở kịch đầy máu me, bạo lực, căng thẳng đến ngộp thở. Từ khoảnh khắc này cho đến tận lúc kết thúc, truyện gần như không cho anh em bất kỳ một tích tắc nghỉ lấy hơi nào, liên tục kéo mọi người đi từ cao trào này đến cao trào khác. Nó rất dồn dập, rất xôi thịt, rất lôi cuốn, sặc mùi những bộ phim hành động của thập niên 80 và 90 (và đây là một lời khen theo hướng tích cực đấy nhé). Nó có một số điểm hơi bất nhất, và đôi chỗ nghe cứ gập ghềnh, chủ yếu vì văn phong của Blackmore ít nhiều hơi yếu, nhưng nhờ tính giải trí cực cao, The Bear That Fell From The Stars vẫn xoay xở cuốn được anh em trôi tuột đi trong một cơn phê adrenaline lú đầu, và mọi người hẳn sẽ có thể tha thứ cho những hạt sạn nó mắc phải, hoặc ít nhất thì cũng không lấy đó làm điều thất vọng.

Ý TƯỞNG/THẾ GIỚI

Cái phần thế giới của The Bear That Fell From The Stars không có gì thực sự nổi trội cả, đặc biệt là ở chỗ trước khi pha bẻ lái xảy ra. Một phần vì truyện quá ngắn, một phần vì có vẻ tay viết của Blackmore hơi yếu, thế nên ông anh không chịu đầu tư miêu tả thế giới cho nó tử tế lắm. Ừ thì, anh em cũng sẽ có đủ thông tin để hình dung về thế giới này nó ra làm sao, và ít nhiều cũng dựng được một bức tranh tương đối rõ nét về thế giới đấy, nhưng mọi thứ khá là… vanilla, chủ yếu dựa vào kiến thức sẵn có của mọi người về Nhật Bản phong kiến để tự định hình bối cảnh.

Đặc biệt, ở đoạn xây dựng bối cảnh Nhật Bản này, tác giả có sử dụng một thủ pháp làm mình thấy rất khó chịu, đó là đệm đan xen tiếng Nhật vào với tiếng Anh. Đối với một số thuật ngữ nhất định thì mình còn có thể hiểu được và chấp nhận cho qua, nhưng ông anh lại rất hay lạm dụng những từ giao tiếp cực kỳ bình thường, hoàn toàn có thể thay thế bằng từ khác như “konnichiwa,” “hai,” “gomen nasai,” song song với những câu hội thoại tiếng Anh. Chắc dụng ý của Blackmore ở đây là tạo ra sự lạ lẫm về văn hóa cho người đọc, nhưng với cái kiểu chêm từ bừa phứa của mình, tất cả những gì ông anh có thể tạo ra được cho thế giới của mình là một cảm giác giả tạo, thậm chí lắm lúc còn khiến ta có cảm giác đây như thể một cái vựa meme “Just According to Keikaku” di động vậy.

Sau pha bẻ lái thì thế giới được đầu tư tử tế hơn, với nhiều đoạn mô tả chi tiết và chu đáo hơn, kèm một số khơi gợi thú vị về một cái thế giới khác rộng lớn hơn những gì được thể hiện trong truyện. Tuyệt vời nhất có lẽ sẽ là tác giả bắt đầu tem tém bớt cái trò xây thế giới bằng “arigathank gozaimuch” với “tadai’m home” lại rồi, thế nên câu chuyện bắt đầu bớt giống một cái anime với team sub ngáo và dần ra dáng một tác phẩm SFF nghiêm túc hơn. Có điều phần này cũng không đào thật sự sâu cho lắm, và thậm chí còn có mấy điểm hơi ất ơ, khiến mình không khỏi nghi ngờ độ chân thực của thế giới trong truyện. Phần này mang tính spoiler khá nặng, thế nên không thể nói quá sâu vào được, nhưng anh em cứ xác định là sẽ lắm lúc mọi người thấy thế giới của truyện “tiện” một cách hơi bị quá lố đấy nhé. 

NHÂN VẬT

Thành thực mà nói thì nhân vật của The Bear That Fell From The Stars khá nhạt nhẽo. Không phải là ai cũng đơ đơ như ma nơ canh hay là cái loa phường giả dạng người đâu, nhưng họ chỉ được đầu tư vừa suýt soát đủ để có thể đẩy câu chuyện tới trước, chứ chẳng có tí chiều sâu hay nét hấp dẫn nào khác cả.

Đứa được đầu tư tử tế nhất thì chắc sẽ là thằng phản diện chính, bởi vì ta được cung cấp một số diễn tiến nội tâm thú vị đã đưa đẩy hắn đến nước đường thực hiện những hành động như thế. Nhưng mà phần này cũng không được đào xới gì nhiều, và tùy cách nhìn nhận mà có khi anh em sẽ còn thấy nó bị làm chưa tới nơi, và cái hành động của thằng phản diện như vậy là không tương xứng với cái sự kiện thúc đẩy đã đưa ra ban đầu.

TỔNG KẾT

The Bear That Fell From The Stars chỉ là một câu chuyện giải trí thuần túy, chứ không phải là một tác phẩm khả dĩ đi được vào lịch sử hay để lại dấu ấn gì lớn lao cho SFF đâu. Tuy nhiên, truyện ý thức được rất rõ mình là ai, và nó không phí công giả vờ mình có cái gì cao siêu hay sâu sắc cả. Thay vào đó, nó chỉ làm đúng một nhiệm vụ duy nhất: mua vui một vài trống canh cho thiên hạ, và đã hoàn thành một cách rất xuất sắc sứ mệnh của mình. Nếu có thời gian anh em hãy thử ngó qua nó nhé.

***


Bài gốc được đăng trong group Hội thích truyện Sci Fi trên Facebook. Cùng ghé chơi group để thảo luận về bài viết hoặc đọc thêm các bài tương tự, bạn nhé.