Vì đang là đợt kỷ niệm ngày mất của Ray Bradbury, thiên hạ nhiều nơi đang rục rịch đăng các bài tri ân ông. Trong đấy có cái bên này share một bài khá thú vị, ấy là một mẩu truyện ngắn từng được Neil Gaiman viết, xoay quanh một nhân vật đang dần quên mất về Bradbury.
Neil Gaiman Reads “The Man Who Forgot Ray Bradbury,” His Lovely Present for Bradbury’s 91st and Final Birthday |
Sự tích ra đời của câu chuyện này cũng khá thú vị. Số là một đận nọ, Gaiman cùng vợ có tổ chức một sự kiện văn hóa nho nhỏ, bao gồm ca hát và đọc truyện/thơ. Thay vì lục lại một truyện cũ của mình, Gaiman quyết định sẽ sáng tác mới một truyện ngắn để phục vụ sự kiện đó.
Trong lúc tìm kiếm ý tưởng, Gaiman sực nhớ lại một người bạn của mình, hay nói chuẩn hơn là nhớ lại một người bạn mình đã quên mất. Người bạn đó đã mất cũng đã lâu rồi, thế nên Gaiman chỉ nhớ láng máng về ông ta. Đáng chú ý là khi lục lọi ký ức xem người đấy là gì, Gaiman nhận ra cái tên của ông ta đã bay thẳng khỏi não mình. Gaiman nhớ khá rõ mọi tình tiết khác về con người kia, từ những tạp chí ông ta từng góp bài, những cuốn sách ông ta từng viết, cho đến loại rượu khoái khẩu của đồng chí đó. Thậm chí, Gaiman còn có thể kể lại khá chính xác hầu như mọi cuộc trò chuyện giữa mình và người này. Nhưng riêng cái tên thì vắt óc mãi không nhớ nổi.
Điều ấy bất giác làm Gaiman thấy sợ. Vì vẫn nhớ khá nhiều thứ cái người đấy từng viết, thế nên Gaiman chỉ cần lên Google tra một phát thôi là sẽ ra ngay. Cơ mà thanh niên dứt khoát không làm thế, bằng mọi giá tìm cách nhớ lại cái tên bạn mình. Nhưng bất chấp đã rặn như rặn đẻ, chẳng có cái gì xuất hiện cả. Đầu Gaiman tuồng như hổng mất một lỗ, ở đúng cái nơi ông anh đã cất tên người này.
Sau một hồi nghĩ bí quá, Gaiman bắt đầu liên tưởng lan man ra ngoài. Ông anh tự hỏi nếu đây mà không phải chỉ là một người bạn đơn thuần, mà là một tác giả lớn thì sao? Nếu thứ mình quên không chỉ là cái tên của người đó, mà còn là mọi đóng góp của người đó cho văn chương thì sao? Và nếu không chỉ có mình Gaiman quên đi người đấy cùng cống hiến của họ, mà cả những người khác nữa cũng quên đi những điều này thì sao?
Và thế là Gaiman đã có ý tưởng cần thiết để viết truyện.
Từ tiền đề đó, ông anh đã vẽ lên câu chuyện về một anh chàng đang sa sút trí tuệ. Nhân vật này ngày một quên nhiều thứ, và thậm chí còn quên cả câu từ để biểu lộ ý bản thân muốn nói nữa. Và trong số những thứ thanh niên này quên đi, có cả một nhà văn rất đình đám. Câu chuyện dần miêu tả lại cái cách anh này cố nhớ về người ấy thông qua những tình tiết chắp vá về sự nghiệp và các tác phẩm của ông, đồng thời cũng như những lo lắng và sợ hãi của anh ta khi thấy cái tên và mọi thứ về người này cứ dần trôi tuột khỏi óc. Truyện cũng khắc họa cả những triết lý nhìn đời rất thú vị của anh chàng này, về cách anh ta tin mỗi người đều có nghĩa vụ ghi nhớ những con người và các tác phẩm quan trọng của văn học, để khi “những người lính cứu hỏa và những kẻ ngu dốt” đến đốt hết sách đi, câu chữ của những con người ấy sẽ vẫn tiếp tục còn sống.
Câu chuyện được Gaiman hoàn tất rất sít giờ, chỉ 5 phút trước khi hai vợ chồng thanh niên này phải lên đường. Tuy nhiên, nó vẫn là một truyện ngắn được viết cực kỳ lôi cuốn. Sau này, mẩu truyện đấy đã được Gaiman gửi cho Bradbury thay cho món quà chúc mừng sinh nhật thứ 91 của ông cụ, và giờ đây, vào ngày giỗ thứ 11 của ông, nó đã được share lại để mọi người không quên về Bradbury.
Link bên dưới có chứa bản ghi âm buổi diễn gốc, với Gaiman đọc lại toàn bộ câu chuyện trước nhóm khán giả tham dự sự kiện văn hóa đã kể. Nếu anh em nào muốn đọc bản chữ của nó thay vì nghe audiobook thì truyện từng được Gaiman cho đăng lại trên Gizmodo, mọi người có thể tham khảo ở đây nhé: https://gizmodo.com/must-read-neil-gaimans-tribute-to-ray...
***
Bài gốc được đăng trong group Hội thích truyện Sci Fi trên Facebook. Cùng ghé chơi group để thảo luận về bài viết hoặc đọc thêm các bài tương tự, bạn nhé.
↓