Chuyển đến nội dung chính

Review Hercolubus Or Red Planet của Joaquín Amórtegui


 🌑🌑🌑🌑🌑🌑🌑🌑🌑🌑

0.0/10

Hoặc:

🌕🌕🌕🌕🌑🌑🌑🌑🌑🌑

4.0/10

(tùy cách nhìn nhận)

TL;DR

Mải tuyên truyền dị giáo, tôi viết Sci Fi lúc nào không hay.

GIỚI THIỆU CHUNG

Về thằng Hercolubus or Red Planet này thì chính ra, câu chuyện xung quanh nó có khi lại còn thú vị hơn cả cái nội dung thực của nó.

Chuyện là vào một ngày đẹp trời nọ, bắt đầu đâu đó từ tầm năm 2000, một loạt người ở Mỹ bỗng dưng thấy trong hòm thư của mình xuất hiện một cuốn sách lạ. Không ai đặt mua cái quyển đấy cả, và cũng chẳng thấy có yêu cầu gì đi kèm với nó hết. Không có cái hóa đơn ship nào đòi hỏi người nhận phải thanh toán, mẫu đơn nào đòi đăng ký, hay bất cứ cái khỉ mẹ gì kiểu DO NOT REDEEEEM SAAAAAR để có thể được coi là một trò lừa đảo. Nó chỉ đơn thuần lòi ra chình ình ở đấy, và chờ được đọc.

Ấy chính là cái thằng Hercolubus này đây.

Và kể từ đó trở đi, cứ thỉnh thoảng lại có người ở một quốc gia nào đấy nhận được một quyển Hercolubus (thường là ở Tây Ban Nha, Mỹ, và Đức, nhưng cũng có các nước khác nữa) theo một kiểu bí hiểm tương tự.

Thực chất, cái thằng Hercolubus này không từ trên trời rơi xuống, mà nó là thành phẩm của một thanh niên có tên Joaquín Amórtegui, nhưng lại tự xưng là Đức Thầy Đáng Kính Rabolú (tức “Venerable Maestro Rabolú”, viết tắt là “V.M. Rabolú”). Đúng như cái danh xưng của mình, Rabolú có đầu óc hơi lú, bởi đồng chí này đã tiếp xúc với mấy ông nhà thần bí học trong các tổ chức dị giáo, và bị tiêm nhiễm cho đủ thứ thuyết âm mưu với mê tín dị đoan ba lăng nhăng. Ông anh sau đó rất tích cực đi “truyền đạo”, và đã xoay xở leo lên được một cái chức khá cao trong hàng ngũ một cái hiệp hội tâm linh thần bí gì đấy ở Tây Ban Nha, và đã biên ra một số tài liệu để giúp truyền bá cái tư tưởng của mình.

Trong số các tác phẩm của ông anh, thằng Hercolubus này là thằng nổi nhất, đồng thời cũng là thằng cuối cùng được đồng chí viết trước khi qua đời (Rabolú mất năm 2000, quyển Hercolubus xuất bản lần đầu năm 1999).

Về nội dung, cái quyển này xoay quanh một hành tinh bí ẩn mang tên Hercolubus. Theo lời Rabolú, thằng này là một thiên thể to khổng lồ, lớn gấp mấy nghìn lần Trái Đất, và nó đang trên đường tiến về phía Trái Đất. Nếu đi ngang, nó sẽ làm đủ thứ thiên tai xảy ra, và, kết hợp với một số hành động bản thân nhân loại đang thực hiện sẵn, nó sẽ khiến nền văn minh loài người bị hủy diệt hoàn toàn. Trên thực tế, thằng Hercolubus này chính là thủ phạm đánh chìm lục địa Atlantis, và khiến loài người nghĩ ra đủ thứ truyền thuyết về các trận đại hồng thủy. Sở dĩ thằng này đang tiếp cận Trái Đất là vì loài người đã sa đọa và phạm đủ tội lỗi, và cái hành tinh đỏ lừ ấy đại loại là quả táo nhãn lồng mà vũ trụ sử dụng để trừng phạt loài người. Muốn tránh kiếp diệt vong thì phải làm một số thứ, và cái quyển này sẽ bày cho chúng ta cách thoát khỏi hệ lụy của quả táo ấy.

Và tất nhiên, vì đây là sách cứu rỗi nhân loại, thế nên không có chuyện tiền nong gì ở đây cả. Rabolú đã rất hào phóng biếu tặng nhân loại cuốn sách này một cách miễn phí, và thế là ông anh cũng như cái hiệp hội của ông anh cứ thế tằng tằng quẳng sách vào bất cứ nơi nào mình có thể rớ đến, bất cần quan tâm liệu người được gửi có hứng thú gì với câu chuyện này hay không. Trên thực tế, cái trò này (hình như) vẫn còn đang được hiệp hội kia tiếp tục thực hiện, và nếu có anh em nào tò mò về nó, đồng thời cũng sẵn lòng cung cấp thông tin cá nhân cho một tổ chức dị giáo nước ngoài không ai rõ động cơ thực chất là thế nào, mọi người có thể xin free một cuốn bằng cách điền vào mẫu đơn điện tử ở đây: https://hercolubus.tv/vi/#book. Nó có cả bản dịch tiếng Việt luôn đấy 🐧.

MẠCH TRUYỆN/VĂN PHONG

Sách về cơ bản có thể nói là gồm ba phần: phần thứ nhất là mấy chương liên quan đến các thông tin nền về ngày tận thế sắp đến; phần thứ hai là một mớ ba lăng nhăng về siêu năng lực của tác giả, và phần cuối cùng là những gì ta có thể làm để thoát khỏi cái số phận mà định mệnh đã an bài cho nhân loại. Trong cái mớ đó, gần như chẳng có cái nào có thể được gọi là cốt cả. Nguyên nhân là bởi, nói một cách tế nhị, đây về cơ bản là một cái tờ rơi quảng cáo tuyên truyền dị giáo đội lốt một quyển sách; nói một cách thô thiển hơn, đây là một mớ lời lải nhải do một lão thần kinh phun ra, nhằm kết nối với những thành phần cũng thần kinh man mát như bản thân mình.

Tuy nhiên, nó cũng có thể được gọi là chưa đựng một hành trình nhất định. Anh em có thể theo dõi cái cách thế giới sẽ đi đến ngày tàn, cũng như cái cuộc phiêu lưu của tác giả trên một vài hành tinh lạ (mặc dù gọi là cuộc tham quan thì đúng hơn là phiêu lưu) sau khi dùng phép xuất thần, và từ đấy được trải nghiệm một câu chuyện Sci Fi tận thế pha Utopian. Cái khúc về ngày tận thế cũng có một số sự chuyển dịch và thăng tiến trong tình tiết, nhưng cũng khó mà có thể được gọi là một cái cốt tử tế, và anh em đừng kỳ vọng sẽ thấy cái gì gọi là kịch tính hay đưa đẩy mà một câu chuyện bình thường sẽ có nhé.

Và ngoài ra, cũng đừng trông mong sẽ đọc được những lời văn cao siêu hay mỹ miều gì trong cái quyển này. Mọi thứ đều được viết với một giọng văn khá là nhạt nhẽo. Nó không đến mức gọi là văn “nước lã”, vô hồn và trôi đi tuồn tuột, không đọng lại gì đâu, bởi cũng có đôi ba chỗ tác giả dùng được câu chữ tạm gọi là có màu sắc. Nhưng những lần như thế xuất hiện không nhiều, và trong một cuốn sách khổ bé tí, vỏn vẹn 30, 40 trang là có chữ (phần còn lại là giấy trắng độn vào), thì việc văn hay chữ tốt ít xuất hiện cũng đủ để cho anh em biết thằng này có chất lượng ra sao rồi.

Ý TƯỞNG/THẾ GIỚI

Về khoản thế giới thì tuy cũng không có gì cao siêu, nó lại là cái thứ thú vị nhất về cái quyển này (bởi những phần khác phế quá). Đồng thời, đây cũng là lý do khiến mình đẩy review về nó lên đây, bởi trong lúc đi tuyên truyền, đồng chí Lú nhà ta đã vô tình vẽ lên một cái thế giới Sci Fi sặc mùi truyện pulp thời Hoàng Kim, anh em ạ 🐧.

Đầu tiên là về bản thân cái hành tinh Hercolubus đấy. Rabolú không tả quá nhiều về nó, ngoại trừ việc chém rằng thằng này to vật vã, gấp gần chục lần sao Mộc (và thế tức là gấp cả mấy ngàn lần Trái Đất, vì sao Mộc to đến mức có nhét tận 1.300 Trái Đất vào trong ruột nó cũng vừa), và việc trên này có một nền văn minh tân tiến gì đó, sẵn sàng đánh trả Trái Đất nếu ta định giở trò bố láo, mặc dù trò bố láo đó là gì và tại sao ta lại phải làm thế, trong khi nội cái kích cỡ của hành tinh này đã đủ khiến mọi nỗ lực của ta nhằm ngăn cản sự hủy diệt nó sẽ đem lại cho ta trở nên vô dụng, thì lại không thấy thanh niên Lú nói.

Cơ mà bù lại cho cái sự sơ sài của bản thân Hercolubus, cái ngày tàn của Trái Đất thì lại được Rabolú đầu tư tử tế hơn hẳn (mặc dù tất nhiên, đây cũng chỉ là tử tế tương đối so với cái miêu tả về hành tinh kia thôi). Ngày tàn này sẽ đến từ hai nguồn. Cái nguồn đầu tiên chính là hành tinh Hercolubus kia. Rabolú ở đây đã miêu tả tạm gọi là sinh động về việc thằng này sẽ reo rắc những thiên tai gì, và nền khoa học loài người sẽ bất lực ra sao, và ta sẽ có xã hội suy thoái thành một phiên bản man rợ nơi mọi thứ quyền lực sẵn có đều trở nên vô nghĩa kiểu gì.

Xong rồi bên cạnh hành tinh Hercolubus, Trái Đất còn ăn thêm combo hủy diệt nữa đến từ việc thử nghiệm hạt nhân dưới lòng biển. Cái này thì được miêu tả theo kiểu có tí mùi khoa học đấy (mặc dù ngay cả nếu xét theo chuẩn của Sci Fi, cái khoa học này cũng chém bay nóc nhà), và một số cái dẫn dắt mà Rabolú đưa ra cùng hệ lụy nghe cũng có thể gọi là có tí mùi lô-gic, và nếu được nhét vào một quyển tiểu thuyết James Bond dưới dạng kế hoạch hủy diệt thế giới của một thằng trùm điên điên với công nghệ ảo ma nào đấy, có lẽ anh em cũng sẽ không thấy nó lạc lõng đâu.

Xong rồi sau đấy, Rabolú còn rẽ sang chém về các nền văn minh ở trên sao Hỏa với sao Kim, bảo rằng họ là những hy vọng duy nhất của chúng ta. Đến đoạn này thì quả thực là đọc không nhịn được cười, bởi vì nó có cái kiểu ngô nghê, lý tưởng mà ta vẫn hay thấy trong các tác phẩm về các nền văn minh đã mất hoặc các tác phẩm Utopia thời kỳ đầu hay thập niên 50 gì đó. Về thằng trên sao Kim thì đây là một xã hội nơi tiền nong là một khái niệm không còn tồn tại nữa, và thiên hạ ai nấy đều cứ việc làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu thôi, như kiểu thiên đường xã hội chủ nghĩa của mấy anh Nga Ngố ấy. Trên thực tế, với cái kiểu người dân trên nền văn minh này rặt toàn dân da trắng, tóc vàng, có khi nó còn là thiên đường kiểu Nga thật chứ chẳng đùa.

Thằng sao Hỏa thì cũng đại để là một xã hội hậu khan hiếm như sao Kim, cơ mà đám này pha thêm một tí chất Sparta vào. Đội này được miêu tả là rắn rỏi và khỏe hơn, và là một nền văn minh chiến binh, với đầu đủ giáp giếc và vũ khí làm từ thứ kim loại gì đó trông như đồng (vâng, nền văn minh siêu tân tiến dùng giáp đồng; anh em nghĩ tôi đùa khi ví đây như Sparta à 🐧 ?). Cơ mà vì đây là xã hội siêu lý tưởng, thế nên không có xung đột hay thậm chí biên giới quốc gia gì nữa. Tất thảy đều là anh em bạn bè choàng tay bá cổ với nhau, thế nên dân sao Hỏa chỉ dùng vũ khí để chống lại “cái ác” mà thôi, chứ không phải để chém giết lẫn nhau (mặc dù cái ác ở đây là gì thì bố ai mà biết được 🐧 ).

Xong còn cả cái quả siêu năng lực nữa chứ. Phần này thì được Rabolú pha trộn một mớ hổ lốn thông tin, từ thần học cho đến tâm lý học vào, để từ đấy tạo ra một cái nền nơi con người ta có thể làm được những việc như loại bỏ mọi khiếm khuyết của bản thân và thậm chí xuất thần để đi chu du khắp vũ trụ (như Rabolú đã làm, và nhờ thế mà mới biết được về nền văn minh trên sao Kim và sao Hỏa). Đến cái chỗ này thì sách nó đã đi quá ngưỡng chịu đựng sự nhảm lờ của mình rồi, thế nên cũng chẳng nhớ rõ nó chém những cái gì nữa, nhưng đại loại là có nguyên một bài tập mà anh em có thể làm theo, và nếu làm thành công thì mọi người cũng sẽ xuất tinh… à đâu, xuất thần được như anh Lú, và từ đấy không còn phải lo đương đầu với cái tương lai u ám đang đón chờ nhân loại nữa.

NHÂN VẬT

Cái này chẳng có nhân vật nào đâu, ngoại trừ chính bản thân Rabolú ra. Và thanh niên này thì cũng chẳng có được xây dựng tí gì, ngoài việc ngồi phun nhăng phun cuội về đủ thứ thuyết âm mưu và cái gì gì đó. Nếu có gì tử tế để nói về “nhân vật”, đó sẽ là việc đồng chí đã rất hào phóng cấp miễn phí sách cho bất cứ ai cần, để thiên hạ có thể có được ít nhất 20 phút giải trí trong ngày mà chẳng tốn xu nào (mặc dù tôi đã phải phí 35 thịt để mua quyển này từ hàng sách cũ, xong mới biết đến chương trình phát free; định mệnh nó nữa chứ :’( ).

TỔNG KẾT

Hercolubus thực ra thì cũng chẳng phải là cái gì thực sự đáng đọc đâu. Nghiêm túc mà nói thì tất nhiên cái quyển này chỉ là sách rác rồi, bởi mấy cái nó phun ra toàn kiểu thuyết âm mưu ngụy khoa học pha dị giáo vớ vẩn. Cách duy nhất ta có thể kiếm được giá trị từ thằng này là đọc nó như thể đây là một quyển tiểu thuyết Sci Fi, với tác giả đang giả vờ đóng vai một phiên bản thế kỷ 20 của lão Ả Rập điên Abdul Alhazred và tìm cách chém ra một cuốn Necronomicon cùi bắp gấp bội. Cơ mà ngay cả khi đọc nó dưới dạng truyện như thế, cái thằng này cũng chẳng có gì thực sự quá thú vị. Mọi thứ về nó đều cứ nhàn nhạt, rập khuôn, và phần lớn tính giải trí của nó đến từ việc ta biết mình đang đọc một mớ ba xạo của một lão ẩm IC, và muốn biết IC lão ẩm đến độ nào, chứ không phải đến từ chính nội dung của sách.

Nói chung, nếu như có thể kiếm được thằng Hercolubus này một cách miễn phí (mặc dù tất nhiên, anh em hãy hết sức cẩn thận với việc trao thông tin cá nhân cho một đội như thế này) thì có lẽ cũng đáng để mọi người ngó qua nó một tí đấy. Nhưng mà nếu không được ai biếu free cho thì anh em cũng chẳng cần phải quá lăn tăn hay tiếc nuối gì hết, vì mọi người chẳng bỏ lỡ cái gì quan trọng đâu.

***


Bài gốc được đăng trong group Hội thích truyện Sci Fi trên Facebook. Cùng ghé chơi group để thảo luận về bài viết hoặc đọc thêm các bài tương tự, bạn nhé.